"Tình Yêu Trả Lại Trăng Sao" được nhạc sĩ Lê Dinh sáng tác vào năm 1964, bài hát này sau khi ra đời đã làm lay động cảm xúc của bao người nghe qua từng câu từng chữ. chỉ cần một sai lầm nhỏ của chúng ta thôi thì mọi thứ như tan biến và niềm bất hạnh sẽ ở
Trả Lại Anh (Vol. 7) Nhật Kim Anh. Đó Chỉ Là Anh Của Ngày Hôm Qua Trở Thành Người Xa Lạ (Single) Lỗi Lầm Của Ngày Hôm Qua (Single) Đinh Việt Quang. Đêm Trắng (Single) Trip Hậu. Yêu Thật Khó (Vol. 6) Nhật Kim Anh. Một Đời Em Đã Yêu. Minh Tuyết. Anh Thấy Mệt Rồi (Single
SHEET Tình yêu trả lại trăng sao Trong: Vần T Nov 29 2016, 02:48 AM Bởi: VKTsheet. 746 2588-Trái Tim Lầm Lỡ ( Anh Tú ) 2582-Bình minh tình yêu ( Minh Tuyết-Huy Vũ ) 2581-Lặng lẽ nơi này ( Tuấn Ngọc ) 2580-Một đời yêu anh ( Ngọc Lan ) 2579-COMME TOI -Hãy đến với em ( Ngọc Lan )
YÊU. Kết thúc mối tình đầu, ta đổ đúng người, sai thời điểm. Đúng ở chỗ họ là người Continue reading. An , BE BETTER , ĐỜI.
Anh nói rằng trọn đời yêu em Sao nỡ đành lòng nào lại quên Câu "tình yêu giữ không nhạt màu Câu "mình thương đến khi bạc đầu bây giờ trả lại trăng sao. Ngày biệt ly chúng mình chưa nói hết câu tạ từ Năm năm cách biệt, năm năm mong chờ héo mòn tình nghĩa xưa Nhắc đến thấy buồn, tình kia ngăn đôi đường Nhật ký đời tôi ghi thêm một lần thương.
8. Phân tách tay fan mình yêu thành tâm , là một trong chuyên khôn xiết khó. Hạnh phúc không còn nữa cho nên sao níu giũ. Càng cố cụ chặt, lòng càng đau. Thôi thì đễ mất nhau , rồi nỗi đau cũng trở thành hết. 9. Trả lại phần nhiều ngày anh không đến.
1Gb7z.
Đường Tiểu Nhiễm nói " Quan niệm của em quá lớn rồi, nếu em cứ sống mà không thể ôm lấy anh, em sẽ phát điên mất thôi"Mỗi người ai cũng điều có một quan niệm của riêng mình, quan niệm của Đường Tiểu Nhiễm thực ra chính là Thẩm Mộ Tiểu Nhiễm quá cố chấp, cố chấp đến mức biến thành chấp niệm. Mà chấp niệm này lại làm tổn thương người khác, làm tổn thương chính này do Vô Ddanh cho phép NovelToon đăng tải, nội dung chỉ là quan điểm của bản thân tác giả, không thể hiện lập trường của NovelToon
Không thể kiềm được nữa, Thẩm Mộ Diễn dang cánh tay ôm chặt lấy ngôi mộ, giọng nói khàn hẳn đi “Tiểu Nhiễm, tôi hối hận rồi!” Sai rồi, anh sai rồi, anh đã sai thật rồi! Thì ra anh đã sớm yêu người phụ nữ ấy! Mấy năm qua, anh đều làm ra những chuyện gì đây???? Mấy năm qua, anh có biết bao nhiêu cơ hội để hồi tâm chuyển ý, nhưng anh đã làm gì rồi? Anh đã làm gì! Mãi đến khi cô lìa đời, anh mới dám thừa nhận tình cảm anh dành cho cô. Mấy ngày qua, suy nghĩ vè những hồi ức ngày xưa thật nhiều, anh mới đột nhiên hiểu ra suốt bảy năm, sự ân cần của cô, sự gắn bó của cô, từng chút từng chút một, sớm đã trở thành một phần trong cuộc sống của anh. Anh nói cô mặt mũi thảm hại, anh nói cô là kẻ anh căm ghét nhất, nhưng nếu thực sự căm ghét đến vậy, sau khi Tâm Nhiên khỏi bệnh, anh đã sớm rời bỏ cô rồi, nhưng anh không làm như thế! Từ khi nào anh đã nhẫn nại sống cùng cô? Từ khi nào đã chấp nhận bị cô lừa mà không hề phản kháng! Chấp nhận làm một “người tốt” đối với cô. Sau khi Tâm Nhiên khỏi bệnh, anh thật sự muốn thoát khỏi cô, điều đấy rất dễ dàng để làm được, dù gì anh cũng chẳng phải là một “người tốt” thật sự. Nhưng bản thân hết lần này đến lần khác thể hiện sự chán ghét với cô, hết lần này đến lần khác cố ý khiêu khích cô, lại hàng ngày cùng cô diễn một vở kịch vợ chồng ân ái. Có lẽ, sâu thẳm trong tim, anh đã sớm động lòng rồi. Nhắm mắt lại, ngôi mộ lạnh lẽo anh ôm trong lòng, dù cách một lớp quần áo, cái lạnh vẫn len lỏi vào từng sớ thịt của anh, không hề có chút hơi ấm nào của người phụ nữ ấy. Lặng lẽ cuối đầu hôn nhẹ lên tấm bia, anh lẩm bẩm một mình “Đường Tiểu Nhiễm, cả đời này em vẫn là vợ của Thẩm Mộ Diễn, là người vợ duy nhất của Thẩm Mộ Diễn này.” Anh vẫn ngồi cạnh mộ cô, thầm thì một mình, giống như lúc cô còn sống, anh ghé sát vào tai cô, thì thào lời hứa của anh, cả đời này không lấy ai nữa! Đột nhiên, anh buông tay ra, đứng dậy, chỉ thẳng vào ngôi mộ nói với Hứa Thiệu cùng mấy người vệ sĩ ở sau, giọng đầy dứt khoát “Đào lên!” Ầm Tai Hứa Thiệu như ù đi, nhìn Thẩm Mộ Diễn không khác gì một tên điên “Anh nói cái gì?” “Đào lên cho tôi.” “Anh muốn đào mộ của Đường Tiểu Nhiễm?” Hứa Tiệu không dám tin vào những gì nghe được. Mấy người bảo vệ cũng hốt hoảng không kém, mệnh lệnh của cậu chủ thật kì lạ hết sức. Đào mộ thế này thật sự không ổn lắm! Mặc dù bọn họ đều biết, cậu chủ rất căm ghét Đường Tiểu Nhiễm, thế nhưng người ta cũng đã chết rồi mà. Nét mặt người đàn ông lạnh ngắt, trừng mắt lên “Đào lên cho tôi.” Hứa Thiệu toát cả mồ hôi lạnh, anh ta thật sự không biết nên nói thế nào với người bạn này của mình, “tự ý đào mộ là phạm pháp cậu không biết sao?” “Đường Tiểu Nhiễm là vợ của tôi, tôi muốn lấy tro cốt của cô ấy, đây là phạm luật sao?” “Nhưng hai người đã ly hôn rồi.” “Đơn ly hôn vẫn còn vứt trong xe, lúc quay về tôi đã xé nó rồi.” Nói thế có nghĩa là đơn ly hôn đó cơ bản đã không còn giá trị nữa, “Đường Tiểu Nhiễm cho dù có chết đi cũng là ma của Thẩm Mộ Diễn này!” Hứa Thiệu sắc mặt tái bệch “Đồ điên!” Mấy người bảo vệ không dám trái lệnh, chỉ còn biết cắm cuối đào, một lúc sau, một chiếc hộp đựng tro cốt lộ ra trước mắt mọi người, Thẩm Mộ Diễn khom lưng, tự tay nâng chiếc hộp lên. Anh mở chiếc hộp ra, nhìn vào bên trong, ánh mắt dịu dàng như thể đang ngắm nhìn Đường Tiểu Nhiễm, cô đã bình thản nằm trong lòng của anh. “Quay về.” Đóng nắp lại, người đàn ông cần thận ôm chiếc hộp vào lòng, lạnh lùng ra lệnh rồi lập tức lên xe “Lái xe về Tiên An Lí.”
Ánh trăng xuyên qua khe cửa đổ bóng xuống tấm rèm , rượu đã ngấm, Đường Tiểu Nhiễm vẫn chưa ngủ, vẫn nghe rõ tiếng thở đều đều bên cạnh, nhân lúc trăng sáng vằng vặc, cô đưa mắt nhìn qua nhưng chỉ nhìn thấy tấm lưng săn chắc quyến rũ hướng về phía mình, suốt ngần bảy năm ngủ cùng nhau trên một chiếc giường, nhưng sao lúc mở mắt dậy nếu không phải thiếu đi một người thì vẫn chỉ có tấm lưng ấy hướng về cô. Cô rất muốn nói với anh, rằng bảy năm trước, lúc anh tìm cô, cầu xin cô đồng ý hiến tặng tế bào gốc máu cho Tẩm Tâm Nhiên, lúc ấy cô mới biết Thẩm Tâm Nhiên mắc phải căn bệnh máu trắng. Trùng hợp thay, máu mà cô tình nguyện hiến trước đây còn lưu ở ngân hàng máu có thể cấy ghép cho Thẩm Tâm Nhiên, khi biết được việc này, cô không chút do dự lập tức đồng ý cứu giúp. Nhưng đoán chừng nếu nói cho anh, anh cũng chẳng tin đâu. Lúc ấy, trong đầu chợt gạt đi cái ý nghĩ này, chẳng hiểu do ma xui quỷ khiến hay bị những chấp niệm trong lòng thúc giục, cô dám cả gan đưa ra một yêu cầu như thế "Kí một bản hợp đồng đi, kết hôn với em, em mới cứu cô ta". Cô đã quá cần Thẩm Mộ Diễn, quá khao khát tình yêu của người đàn ông này. Thứ mà cô nghĩ lúc ấy chỉ đơn giản là có thể giữ anh bên cạnh mình, cùng anh sống một cuộc đời bình dị. Lâu ngày rồi cũng sẽ nảy sinh tình cảm, đợi sau khi kết hôn, chỉ cần cô hết lòng yêu chiều anh, tim người vốn chẳng phải làm từ đá, đến lúc ấy tình yêu của cô nhất định khiến anh phải xiêu lòng. Những suy nghĩ khi đó của cô thật ngây thơ và đẹp đẽ làm sao, cô đã nghĩ đến tất cả_tốt có xấu có, nhưng không ngờ rằng, tận sâu trong tim Thẩm Mộ Diễn chỉ chán ghét cô, ghê tởm cô. Cô càng không ngờ được, lý do mà Thẩm Mộ Diễn luôn đeo một chiếc nhẫn ở ngón út bàn tay phải! Cảm giác đầu tiên cô nhìn thấy chiếc nhẫn ấy, chính là cảm thấy chiếc nhẫn mang một vẻ dịu dàng, giống như chiếc nhẫn mà một người phụ nữ thường đeo ở ngón giữa, chiếc nhẫn đeo ở ngón út trên tay anh, không chỉ biểu lộ sự xa cách vời vợi, mà còn có một chút kì lạ quái đản. Suốt bảy năm, Thẩm Mộ Diễn thỉnh thoảng thích vuốt nhẹ chiếc nhẫn này, Đường Tiểu Nhiễm vốn chẳng nghĩ nhiều, chỉ cho rằng đó là một thói quen của anh. Mãi cho đến tuần trước, lúc nhận được một email... Thì ra, sự cố chấp của cô lại buồn cười đến vậy! Tình yêu của cô, lại thừa thãi như vậy! Cô yêu Thẩm Mộ Diễn, thật sự rất yêu anh, bắt đầu tư lúc nào, chính cô cũng không nhớ rõ nữa. Tình cảm của người con gái lúc đầu chỉ đơn thuần là thích một người, nhưng theo thời gian, không những không giảm đi mà còn trở nên không thể kiểm soát được. Chỉ đáng tiếc là, cô đặt Thẩm Mộ Diễn lên vị trí cao nhất, nhưng anh đối với thứ tình cảm ấy hoàn toàn không có chút thiện cảm gì, thậm chí là vô cùng chán ghét. Thẩm mộ Diễn chán ghét cô, bảy năm qua, thứ cảm xúc ấy càng lúc càng sâu đậm. Đường Tiểu Nhiễm không phải là không rõ, chỉ là cô cứ mãi cố chấp rằng, chỉ cần cố gắng thì có thể khiến anh mềm lòng, cho mãi đến khi xuất hiện bức thư điện tử ấy, haha, Đường Tiểu Nhiễm à, trên đời này cô là nực cười nhất! Nằm trên giường, nhìn một lượt khung cảnh trước mắt, thật thân thuộc biết bao, nhưng cũng khiến người ta cảm thấy xa cách lạ lẫm. Đường Tiểu Nhiễm từ từ duỗi cánh tay, rồi từ phía sau ôm trọn lấy tấm lưng hao gầy của anh, cô đưa mặt ghé sát người anh "rất nhanh thôi, anh sẽ được tự do, em biết anh muốn thoát khỏi em như thế nào mà, thôi thì tặng anh một món quà sau cuối vậy" Cô nhắm mắt lại. Sáng sớm hôm sau " Thẩm Mộ Diễn, chúng ta ở bên nhau cũng được bảy năm rồi." Đường Tiểu Nhiễm chặn người đàn ông sắp bước ra khỏi cửa lại, đột ngột mở miệng hỏi một câu. Người đàn ông nét mặt vô cảm "Thẩm phu nhân, mời tránh ra, hôm nay tôi phải đi Provence". Câu nói ngầm ẩn ý rằng anh lúc này không rảnh để phí lời với cô. Vừa nghe tới Provence, đôi vai cô khẽ run lên, nhưng nhanh chóng lấy lại vẻ bình thản, chặn lấy Thẩm Mộ Diễn "Em có chuyện muốn nói với anh." Anh đưa tay nhìn đồng hồ, vầng trán hơi nhăn lại lộ vẻ thiếu kiên nhẫn. "Không để mất nhiều thời gian của anh." Cô nói:" Thẩm Mộ Diễn, bảy năm rồi, em muốn tặng anh một món quà." Ánh mắt anh không còn đủ kiên nhẫn, vội cất bước đi" Thẩm phu nhân chấp nhận lãng phí thời gian lãng phí tiền của thì cứ tiếp tục đi." Anh bước ra khỏi cửa biệt thự, rồi đứng trong sân xoay người nhìn cô một cái, nhếch mép cười "Quà của Thẩm phu nhân tặng, Thẩm mỗ có thể nhận sao?" Nụ cười chế giễu của anh, Đường Tiểu Nhiễm đã quá rõ rồi, tim cô chua chát đau thắt lại, nén nổi đau, cô nhoẻn moệng nở nụ cười, bình tĩnh nói "Không, lần này anh nhất định sẽ nhận." Thẩm Mộ Diễn bỉu môi, không nói không rằng xoay lưng về phía cô, không mấy để tâm đến, vẫy vẫy tay chẳng khác gì đang xua muỗi. Chiếc nhẫn trên tay anh sáng lấp lánh dưới ánh mặt trời, làm chói cả mắt Đường Tiểu Nhiễm. Chiếc xe đậu sẵn dưới nhà, chầm chậm rời đi, Đường Tiểu Nhiễm xoay người, quay trở lại phòng, trước bàn trang điểm lưu lại một bức thư, cô đặt một cây bút đè lên phía trên, trên bì thư nắn nót viết Thẩm Mộ Diễn. Bên trong phong thư gồm một bản hợp đồng kí từ bảy năm trước, một bản đơn ly hôn, và một lá thư. Hai giờ sau, cô tiễn một nhân viên của công ty gia chánh và công ty chuyển nhà mà khi trước từng mời đến, rồi thu trọn vào tầm mắt " ngôi nhà" đã gắn bó suốt bảy năm, lúc này đây những gì liên quan đến cô đều biến mất, không còn chút dấu vết nào. "Thẩm Mộ Diễn, anh tự do rồi." Đôi mắt to tròn của cô rưng rưng lệ, những giọt nước mắt lăn dài trên mặt rồi trượt xuống ướt đẫm cả vạt áo. Nhìn lại lần cuối nơi đã từng được xem là "nhà", Đường Tiểu Nhiễm quay người, cất bước ra đi. Ở một nơi cách xa thành phố Minh Châu, trong căn hộ mà mặt hướng về phía biển lớn, vô cùng ấm cúng và đẹp đẽ. Một người phụ nữ nằm giữa bồn tắm trong phòng tắm, nước từ trong bồn tắm đã đầy, tí tách tý tách nhỏ giọt tràn ra ngoài bồn tắm, lan ra khắp nền nhà, ướt đẫm con dao gọt trái cây vứt sõng soài trên nền. Bồn tắm đặt dựa vào cửa sổ, ánh đèn xuyên qua khe hở giữa tấm rèm cửa soi rõ nước đầy ắp trong bồn tắm, một màu đỏ tươi như...máu! Người phụ nữ trong bồn tắm, nằm bất động, tròng mắt mỗi lúc một lờ đi, nước trong bồn, càng lúc lại càng đỏ. Những giọt nước đỏ tí tách, tí tách nhỏ giọt, tràn khắp nền nhà, nhuộm đỏ cả những viên gạch, một thứ đỏ vô cùng lấp lánh! Xin lỗi anh, Thẩm Mộ Diễn, em không ngờ rằng sự cố chấp của em lại làm tổn thương người khác Xin lỗi anh, Thẩm Mộ Diễn, những vui buồn đau thương anh gây ra cho em, em đều nhận hết, chỉ cần đó là của anh, em mới biết, tình yêu của em, thật thừa thãi và nực cười. Xin lỗi anh, Thẩm Mộ Diễn, sự chán ghét sự ghê tởm sự ác cảm sự ruồng bỏ của anh, em đều biết, em đều hiểu rõ, bảy băm qua, chỉ là em giả vờ không biết, cứ cho rằng có thể lừa gạt được chính mình, nhưng sự thật vẫn là sự thật, như tát vào mặt em một cái vậy. Em không biết đến sự tồn tại của cô ấy, em không biết anh sớm đã có người trong mộng, em không hề cố ý chen ngang nhưng em vẫn làm tổn thương người vô tội, xin lỗi anh, em trả lại tự do cho anh rồi. Nhưng chấp niệm của em quá lớn rồi, nếu như sống mà không thể ôm lấy anh, không thể yêu anh, em sẽ phát điên lên mất. Thật sự xin lỗi, Thẩm Mộ Diễn anh tự do rồi, em cũng thanh thản bồn tắm, tròng mắt của cô càng lúc càng lờ đi, một bồn nước đầy, cũng càng lúc càng nhuốm đỏ. Đôi môi tái nhợt vì mất máu, gắng gượng nở một nụ cười , trong giây phút hấp hối, Đường Tiểu Nhiễm tự dặn lòng cuối cùng cũng có thể dừng sự chấp niệm, dừng yêu anh lại rồi. Thật tốt! Quá mệt rồi!
Tác giả Vô DanhThể loại Ngôn tình, hiện đại, trước ngược nữ sau ngược nam, HE, án Đường Tiểu Nhiễm nói “Chấp niệm của em quá lớn rồi, nếu em cứ sống mà không thể ôm lấy anh, em sẽ phát điên mất thôi”.Mỗi người ai cũng điều có một quan niệm của riêng mình, quan niệm của Đường Tiểu Nhiễm thực ra chính là Thẩm Mộ Diễn. Đường Tiểu Nhiễm quá cố chấp, cố chấp đến mức biến thành chấp niệm. Mà chấp niệm này lại làm tổn thương người khác, làm tổn thương chính mình…Thẩm Mộ Diễn nói “Người đàn bà ấy chết rồi thì tốt, nào, chúng ta cùng đi uống một ly chúc mừng.”Khi đã thấm say, anh đột nhiên lại hỏi “Có phải tôi đã đánh mất một thứ gì đó rất quan trọng không?” “Đúng, anh đã đánh mất một kẻ ngốc nghếch duy nhất trên thế giới này chỉ vì anh là Thẩm Mộ Diễn mà yêu anh!”
13,869 lượt thích / 618,948 lượt đọc Thể loại ngôn tình, hiện đạiNguồn vietwriter, inovelĐường Tiểu Nhiễm nói " Chấp niệm của em quá lớn rồi, nếu em cứ sống mà không thể ôm lấy anh, em sẽ phát điên mất thôi". Mỗi người ai cũng điều có một quan niệm của riêng mình, quan niệm của Đường Tiểu Nhiễm thực ra chính là Thẩm Mộ Diễn. Đường Tiểu Nhiễm quá cố chấp, cố chấp đến mức biến thành chấp niệm. Mà chấp niệm này lại làm tổn thương người khác, làm tổn thương chính mình.....Thẩm Mộ Diễn nói Người đàn bà ấy chết rồi thì tốt, nào, chúng ta cùng đi uống một ly chúc mừng. Khi đã thấm say, anh đột nhiên lại hỏi Có phải tôi đã đánh mất một thứ gì đó rất quan trọng không?. "Đúng, anh đã đánh mất một kẻ ngốc nghếch duy nhất trên thế giới này chỉ vì anh là Thẩm Mộ Diễn mà yêu anh!" Danh sách Chương Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương cuốiCó thể bạn thích? [ Alan Becker ] Oneshort My OTP halibestwaifu 0 0 1 Màu hường phấn trong máy tính của Alan. Chủ yếu là AllTCO & một vài couple khác Có thể đặt đơn để tôi viết- Tác giả Oswald Iris / Hill Thể loại Oneshort, Boylove, Girllove R18 Lưu ý Không nhận gạch đá, đây là boylove nếu không thích thì biến… Thân phận Số 019 _TÂY TÂY ĐẶCedit QuXanh9 58,731 4,883 85 Truyện edit chưa được sự cho phép của tác giả. Truyện được lấy từ kho tàng đam mỹ Tác giả Tây Tây ĐặcChủ thụ, Niên hạ, HE, Vô hạn lưu, truyện ngọt, truyện rất dài, độ chính xác chỉ 80%, con nhỏ edit là tay mơ, cảm ơn WikiDich vì mình đã tham khảo tên người, tên địa danh ở đó, và còn những trang từ điển tiếng Việt khác nữa. Truyện tui dịch chỉ được đăng ở wattpad thôi nhé, còn mấy trang khác tui con mẹ nó cũng không biết tại sao lại chúng nó xuất hiện ở trên đó nữa.… [ Soojun ] - Em Trai Thích Tôi! Mhrcyntg 117 18 5 " nhưng chúng ta là anh em mà "" điều này thì quan trọng gì? "" nhưng... "" chẳng nhưng nhị gì cả "" thích là thích "Đây chỉ là fanfic nên những chi tiết, cốt truyện đều là giả.…
trả lại anh một đời yêu lầm